Lâm Triết hoang mang nhìn bác sĩ, không tin vào lời vừa nghe thấy. Cậu bật cười khô khan, cố tự an ủi:
"Bác sĩ à, chắc ngài nhầm rồi. Tôi chỉ là một Beta, không phải Omega. Sao có thể bị đánh dấu được chứ?"
Vị bác sĩ nhìn cậu với ánh mắt đầy thông cảm, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc:
"Cậu Lâm, tôi đã kiểm tra rất kỹ. Trên cơ thể cậu hiện rõ mùi pheromone của Alpha, và dấu vết cắn ở gáy cũng không phải giả. Cậu đã bị đánh dấu hoàn toàn."
Tim Lâm Triết như bị một tảng đá lớn đè nặng, cả người như hóa đá. Đánh dấu? Beta bị đánh dấu? Đây là trò đùa gì?
Sau một hồi im lặng, cậu cố lấy lại bình tĩnh, lắp bắp hỏi:
"Vậy... người đánh dấu tôi là ai?"
Bác sĩ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy một tập hồ sơ về phía cậu. Tay Lâm Triết run rẩy mở ra, và cái tên in đậm ở trang đầu tiên khiến cậu như bị sét đánh ngang tai.
"Thượng tướng Sở Dương."
Cậu tái mặt. Không phải chứ? Người Alpha khét tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, và nguy hiểm nhất dải ngân hà, chính là người đã đánh dấu cậu?
Ký ức mờ nhạt từ đêm đó ùa về. Hình ảnh một người đàn ông cao lớn, ánh mắt đỏ rực như thú dữ, nhưng lại mang theo nỗi đau đớn sâu thẳm, từng chút từng chút áp sát cậu.
"Không thể nào..." Lâm Triết lẩm bẩm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, mang theo sức ép khiến người khác không dám thở mạnh:
"Cậu không cần thắc mắc nhiều. Tôi đã đánh dấu cậu. Vấn đề gì sao?"
Lâm Triết quay phắt lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Sở Dương. Gương mặt người đàn ông tuấn tú nhưng đầy sát khí khiến cậu bất giác lùi lại một bước.
"Ngài... ngài đánh dấu tôi làm gì? Tôi chỉ là một Beta bình thường!"
Sở Dương nhếch môi, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng không kém phần áp bức:
"Beta hay Omega thì có gì khác? Từ giờ, cậu là của tôi. Hỏi nhiều làm gì?"
Lâm Triết: "...Gặp quỷ thật rồi."