"Ồ?”
Tôi nhướng mày, nhìn kỹ tướng mạo của Trần Nhị Cẩu.
Gã ta sắc mặt trắng bệch, vàng vọt, ấn đường và quầng mắt đều thâm đen, môi cũng không có chút huyết sắc, trông rất giống tình trạng của Chu Tuyết trước đây, chỉ là nghiêm trọng hơn nhiều.
"Chuyện này tôi không giúp được anh!”
Tôi quay người định đi.
Trần Nhị Cẩu vội vàng túm lấy tôi, gần như là van xin:
“Chỉ cần cậu giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!"
"Chuyện này anh nên tìm thầy âm dương, tôi có biết gì đâu, anh có cho nhiều tiền tôi cũng không giúp được!”
Tôi dứt khoát đẩy gã ra.
Trần Nhị Cẩu không tin:
“Cậu chẳng phải ở cùng với Vương lão đầu sao? Vương lão đầu biết, cậu nhất định cũng biết."
"Tôi không học ông ấy!"
Tôi không muốn dây dưa với gã nữa, quay người rời đi.
Trần Nhị Cẩu lập tức đuổi theo, tôi tăng tốc chạy, vòng qua mấy con hẻm, cuối cùng cũng cắt đuôi được gã.
Ăn sáng xong, tôi tìm vài người hỏi thăm về Lưu Đức Xương, nhưng Lưu Đức Xương không phải người của trấn này, bọn họ biết cũng không nhiều, càng không biết gã ở đâu.
Tôi đành phải quay về cửa hàng trước, nào ngờ vừa đến gần đã thấy Trần Nhị Cẩu đang ngồi ở trước cửa.
"Nhất Phàm, cậu về rồi à!”
Vừa thấy tôi, Trần Nhị Cẩu lập tức đứng dậy, huơ huơ hai túi ni lông trong tay, ra vẻ lấy lòng nói:
“Tôi mua chút đồ ngon, hai ta làm vài chén nhé?"
"Tôi ăn rồi, anh về đi!”
Tôi lạnh lùng nói, bước vào cửa hàng.
"Ăn rồi thì uống thêm cũng được mà.”
Trần Nhị Cẩu theo tôi vào nhà, đặt rượu và thức ăn lên bàn.
Tôi liếc mắt nhìn, là thịt đầu heo luộc và rượu Mao Đài.
Tôi không khỏi có chút khó hiểu, tuy rằng Vương lão đầu và bà Điếc đều qua đời rồi, nhưng quanh trấn chúng tôi còn có những thầy âm dương khác, Lưu Đức Xương là một người, sao gã cứ nhất quyết tìm tôi vậy?
"Nhất Phàm, cậu nể mặt uống chút đi mà.”
Trần Nhị Cẩu mở nắp chai, dùng cốc nhựa, rót hai ly rượu, cười hì hì nói với tôi.
Hay là… cứ nghe gã nói xem sao?
Tôi hắng giọng, gật đầu.
Trần Nhị Cẩu thấy có hy vọng, lập tức mừng rỡ, kéo tôi ngồi xuống, kính cẩn đưa một ly rượu đến tay tôi.
"Anh em mình làm một ly trước đã, tôi cạn, cậu tùy ý!”
Trần Nhị Cẩu ngửa cổ, uống cạn ly rượu, trên khuôn mặt tái nhợt lập tức ửng hồng.
"Nói đi, sao anh lại xui xẻo thế?”
Dù sao cũng ăn của người ta, tôi cũng mềm lòng.
Trần Nhị Cẩu mừng rỡ, kể ngay những chuyện gã gặp phải.
Gần đây gã đặc biệt xui xẻo, không vấp ngã khi đi đường thì cũng thua tiền khi đánh bài, tóm lại làm gì cũng không thuận, ngay cả Tết cũng không ăn ngon.
Hơn nữa, đến tối, nửa đêm còn thường xuyên nghe thấy có người nói chuyện với gã, nhưng vừa quay đầu lại thì không thấy ai cả.
Nhiều lần như vậy gã cũng cảm thấy không đúng, còn tưởng là mình bị bệnh, đi bệnh viện khám mấy lần, bác sĩ nói gã bị ảo thính, kê cho gã ít thuốc, nhưng uống cũng không thấy hiệu quả.
Sau đó, nhà họ Trương liên tiếp xảy ra chuyện, người trong trấn đều bàn tán nói nhà họ Trương gặp ma, gã mới ý thức được mình cũng có thể đã gặp phải thứ không sạch sẽ.
Tôi vừa ăn vừa hỏi:
“Anh đã đụng phải cái gì?"
Trần Nhị Cẩu vẻ mặt khổ sở:
“Tôi không biết mà!"
"Anh nghĩ kỹ lại xem, đồ dơ bẩn sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến anh, chắc chắn anh đã làm gì đó mạo phạm chúng."
Trần Nhị Cẩu gãi đầu suy nghĩ kỹ, đột nhiên vỗ đùi:
“Chẳng lẽ là chuyện đó?"
"Chuyện gì?"
"Trước Tết đi tảo mộ cùng gia đình, lúc đốt vàng mã, tôi hơi buồn tiểu, bèn tìm một bụi cây giải quyết, ai ngờ tè xong mới phát hiện phía trước hình như có một cái gò mả nhỏ."
Tôi nhướng mày, lập tức hiểu ra:
“Anh tè bậy trước cửa nhà người ta, là đại bất kính, người ta không quấy rầy anh mới lạ!"
"Đúng vậy, hôm đó xuống núi tôi đã bị trẹo chân, chỉ là lúc đó đâu có biết là vì chuyện này đâu, Nhất Phàm, cậu giúp tôi đi mà!”
Trần Nhị Cẩu van xin.
Bị quỷ quái quấy rối lâu ngày, nhẹ thì gặp chuyện không thuận, nặng thì ốm đau một trận, thậm chí có người còn mất mạng vì vậy.
Nhưng, đây cũng là do gã tự chuốc lấy!
Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định giúp gã một lần.
Không phải tôi tốt bụng gì, mà là tôi học quỷ thuật cần có đối tượng để luyện tập, chuyện của Trần Nhị Cẩu coi như cho tôi luyện tay.
Tôi phải nhanh chóng trưởng thành, nếu không làm sao đối phó với Lưu Đức Xương pháp thuật cao siêu kia?
"Giúp anh không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
Tôi nói.
"Điều kiện gì tôi cũng đồng ý, hơn nữa sau khi thành công nhất định sẽ hậu tạ!”
Trần Nhị Cẩu lập tức đồng ý.
"Thầy bói Lưu Đức Xương ở Đại Hưng trấn anh biết chứ?"
Trần Nhị Cẩu gật đầu.
"Anh tìm người giúp tôi theo dõi nhà gã, chỉ cần gã ở nhà, thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tôi không thể mỗi ngày đến nhà Lưu Đức Xương canh me, mà Trần Nhị Cẩu lại có nhiều bạn bè, giao chuyện này cho gã làm là hiệu quả nhất.
"Chuyện nhỏ thôi, cứ giao cho tôi, tôi đi sắp xếp ngay!”
Trần Nhị Cẩu sợ tôi đổi ý, lập tức lấy điện thoại ra, gọi mấy cuộc ngay trước mặt tôi, giải quyết xong chuyện này.
"Còn về việc tại sao tôi lại muốn theo dõi gã…”
Tôi cười như không cười nhìn gã.
"Yên tâm, tôi hiểu! Tôi tuyệt đối không hỏi không nói, chỉ làm việc!”
Trần Nhị Cẩu vỗ ngực đảm bảo.
Tôi nghĩ nghĩ, nói:
“Chuyện của anh, tối đến cửa hàng tìm tôi, tôi nghĩ cách cho anh."
"Hả, không thể làm ngay bây giờ sao?”
Trần Nhị Cẩu vẻ mặt lo lắng và bất an.
Tôi liếc gã một cái:
“Mấy thứ đó đều là ban đêm mới ra, ban ngày làm có ích gì?"
"Đúng, đúng, vẫn là Nhất Phàm cậu hiểu biết!”
Trần Nhị Cẩu tâm phục khẩu phục giơ ngón tay cái với tôi.
"Tôi phải chuẩn bị một chút, bây giờ anh về nhà chờ đi, phơi nắng nhiều vào, uống nhiều nước trà nóng, tốt cho anh đấy!”
Tôi bày ra vẻ cao nhân, xua tay với Trần Nhị Cẩu, ra hiệu cho gã có thể cút rồi.